
40 tuổi, bỏ công việc ổn định thu nhập 30 triệu một tháng để chuyên tâm khởi nghiệp nước mắm Phú Điền!
40 tuổi!
Ở cái tuổi mà người ta thường chọn “ổn định”, tôi lại chọn “điên rồ”.
Tôi bỏ công việc ổn định – nơi mà chỉ cần làm đều tay là cuối tháng nhận đủ 30 triệu.
Tôi quyết định bước ra khỏi vùng an toàn — đi một con đường mà chính tôi cũng chưa biết sẽ về đâu.
Ngày tôi nói với Mẹ và vợ : “Con sẽ nghỉ làm để tập trung làm nước mắm,”
cả nhà im lặng vài giây.
Rồi liên tiếp là những câu hỏi dội vào đầu:
“Đang ổn định mà bỏ ra làm gì?”
“Giờ còn khởi nghiệp gì nữa, tuổi này nghỉ ngơi đi.”
“Hay cứ đi hàng hai đi, vừa làm công ty vừa làm nước mắm, an toàn hơn.”
“Nhà 4 đứa con thêm Mẹ già nữa lỡ ra ngoài làm ăn không được thì cả nhà lấy gì mà ăn, con cái nghỉ học ah, sao mạo hiểm vậy?”
Tôi nghe hết.
Và đêm đó, nằm trằn trọc không ngủ.
Một giọng nói trong đầu thì thầm:
“Họ nói đúng đấy. Ổn định là hạnh phúc rồi.” “ con cái, Mẹ già nữa lỡ bán hàng không được thì sao lo cho họ được”
Nhưng một giọng khác lại đáp:
“Ổn định không phải là sống. Ổn định chỉ là… không dám thay đổi.”
“Mình làm để có cơ hội phụng dưỡng Mẹ già và làm nền tảng cho con cái của mình sau này không phải cực khổ như mình đã từng”
Tôi biết, nếu cứ đi hàng hai – chẳng việc nào tôi làm được tới nơi tới chốn.
Và tôi vẫn quyết định.
Tôi nghỉ việc.
Ngày đầu tiên chính thức làm “ông chủ nước mắm”, tôi nhìn kho hàng đầy ắp những chai nước mắm Phú Điền, thơm nức mùi cá cơm và muối biển Phan Thiết.
Nhưng điện thoại im lặng.
Không ai gọi mua.
Tôi chạy xe đi từng quán ăn, từng chợ, từng tiệm tạp hoá.
Có nơi họ chỉ cười:
“Nước mắm lạ hả? Để coi đã.”
Hoặc “ở đây người ta quen dùng loại của thương hiệu X rồi “
Có hôm tôi vừa chào hàng, vừa giao hàng, vừa quay về kho để dán nhãn.
Ngày làm 20 tiếng, đêm về mệt rã rời, mồ hôi mặn hơn nước biển.
Có lúc tôi tự hỏi:
“Có phải mình sai rồi không? Mình bỏ hết, để làm gì?”
Nhưng mỗi lần mở nắp thùng, nghe mùi nước mắm thơm nồng — tôi lại tin.
Tin rằng mùi này phải được nhiều người biết đến.
Một hôm, tôi lướt facebook nghe một người nói:
“ Sản phẩm tốt mà không bán được cũng bằng thừa”
“Muốn bán hàng, phải biết kể câu chuyện của mình.”
Thế là tôi tìm đến bái ông làm Thầy — người dạy tôi cách làm marketing- làm video, viết bài, phát triển kênh online.
Ban đầu, tôi lóng ngóng như đứa trẻ: nói vấp, quay dở, đăng clip không ai xem.
Nhưng tôi kiên trì.
Ngày quay – đêm học – sáng đăng.
Rồi một ngày, có người từ Hà Nội đặt thử 2 chai nước mắm Phú Điền.
Sau đó họ nhắn lại:
“Nước mắm ngon lắm anh ạ, cho em 6 chai nữa với gửi cho mẹ em 2 chai ở địa chỉ này nữa nhé.”
Tôi đọc tin nhắn mà tay run run.
Không phải vì bán được hàng, mà vì được công nhận.
Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu
“ Đi đúng đường rồi. Đi tiếp đi, nhiều người vợ, người mẹ đang chờ mày phục vụ đó”
Tôi tiếp tục, không còn cảm giác đi “ năn nỉ chị bán giúp hàng em đi , anh nhận hàng giúp em đi”
Tôi thấy mình đang kiến tạo tương của mình bằng cách phục vụ khách hàng tốt hơn thông qua những chai nước mắm chất lượng, sạch và an toàn cho sức khoẻ của khách hàng.
Giờ đây, nước mắm Phú Điền không chỉ có ở Phan Thiết.
Mà ở Đà Nẵng, Hà Nội, Sài Gòn… và các tỉnh khác cũng có những người mẹ, người vợ dùng nước mắm Phú Điền trong bữa cơm gia đình.
Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đứng nhìn dãy chai nước mắm xếp đều trên kệ:
“Từ mùi cá cơm ủ trong thùng gỗ, đến tay người tiêu dùng — đó là cả một hành trình của lòng tin.”
40 tuổi, tôi chọn lại bắt đầu.
Không còn “ổn định”, không còn “vừa làm vừa sợ”.
Chỉ có một người đàn ông và giấc mơ mang nước mắm quê hương ra khắp đất nước.
Và lần đầu tiên, tôi thấy mình thật sự sống đúng với điều mình sinh ra để làm.
Giờ đây, vẫn chưa sang trọng, chưa giàu có.
Nhưng nhìn lại con đường mình đã đi qua vẫn cảm thấy tự hào vì mình đã giám nghĩ giám làm giám mạo hiểm để trở thành phiên bản tốt hơn mỗi ngày và quan trọng hơn cả là mình đã đi đúng đường. Hành trình vẫn còn dài phía trước!
Bạn đã trải qua hành trình hành trình khởi nghiệp vất vả như thế nào? Hãy để lại coment phía dưới nhé.
Và nếu bạn thấy bài viết này chạm đến mình hoặc ai đó thì đừng tiếc một share hoặc tag nhé.
Một buổi sáng cuối tháng 10/2025. Ngoài trời đang mưa rất to và lúc này ở miền trung quê tôi đang lũ lụt nặng. Ngồi nhìn mưa và tự sự!
